61 Hôm ấy, chúng nó có một buổi quậy phá tưng bừng tại Thủy Tiên. Nhà hàng này không quá lớn nhưng bài trí rất thoáng và thoải mái. Nói là nó mời mọi người nhưng trên thực tế người trả tiền bao giờ cũng là Bin thế nên anh chàng đang cười như mếu vì hiện tại chúng nó bao trọn cả tầng trên của nhà hàng để đủ chỗ cho gần trăm đứa.
62 - Bi, em… Chỉ nghe thế thôi, Yến lập tức buông tay khỏi người Kan, nhỏ đứng bật dậy và quay người nhìn ra cửa. Nhưng chẳng thấy nó đâu cả, nhỏ nhanh chóng hiểu ra Bin cố tình lừa nhỏ để dừng lại.
63 Ngọn đồi quen thuộc nhưng hôm nay không còn nhuộm vàng màu của nắng, cũng không có những con gió nhẹ làm bay bay tóc có như hôm nào. Chỉ có nụ cười âu yếm trên gương mặt kia là chẳng khi nào thay đổi, ấm áp và yêu thương.
64 Cho taxi dừng trước cổng một căn biệt thự rộng lớn, nó nhanh chóng trả tiền và bước xuống khỏi xe. Đưa mắt nhìn vào trong, nó thấy có 2 cô gái mặc quần áo giống nhau đang tưới cây trong sân, chắc là giúp việc nhà Kan.
65 - A… con nhỏ đáng ghét kia, sao cậu dám cắn vào tai tớ hả, đứng lại đó nhanh. Vậy là hai đứa nó rượt nhau chạy lòng vòng khắp trong phòng. Mọi vật dụng cơ bản đều được đem ra làm ”vũ khí chiến đấu”, nào chăn, nào gối, thậm chí là cả mấy quyển tạp chí.
66 - Này, khoan đã. Nó đang định leo lên ngồi sau chiếc mô tô của Bin thì bị Kan kéo lại. Nó quay lại ngơ ngác hỏi: - Chuyện gì nữa vậy? - À…xe tớ cũng chưa ai ngồi mà, hay cậu qua tớ chở đi, để Bin đi một mình cho thoải mái.
67 Bin dứt lời cũng là lúc chiếc tiêu chỉ còn cách nó một khoảng ngắn, một nụ cười xuất hiện trên môi nó, chiếc tiêu đột nhiên rơi xuống đất chỉ cách chân nó vài cm.
68 - Hai người sao vậy… đã nói là em không sao rồi mà. - Cái gì mà không sao… tại sao… tại sao bà lại ngốc như vậy, tôi ghét bà… ghét bà lắm… hức… hức… Giọng Yến đột nhiên vang lên, xót xa đến cùng cực, nhỏ cũng đau lắm… đau hơn chính nhỏ bị bông tuyết kia găm vào tim vậy.
69 Chúng nó kéo nhau đến nhà Kan, cổng và cửa đều mở nhưng chẳng thấy Kan đâu cả. Chúng nó cứ thế đi vào phòng khách ngồi. Có lẽ là Kan đang ở trên phòng, nó nghĩ thế.
70 Kan giật mình vì cái giọng to đột ngột của nó. Chính nó cũng hơi ngỡ ngàng về cái việc mà nó vừa to tiếng với Kan. Kan nhìn nó chằm chằm. Nó hít một hơi dài.
71 Những ngày sau đó, nó và Kan cứ ríu rít bên nhau. Không chỉ riêng lớp nó mà có lẽ cả trường đều biết 2 đứa là một cặp và tất cả đều nhìn chúng nó bằng ánh mắt ngưỡng mộ và mơ ước.
72 Nhưng trái với những gì cậu nghĩ, nó nói ra câu ấy bằng cái giọng bình thản hết mức. Kan nhìn nó thất thần, cậu không hiểu… tại sao nó lại có thể bình tĩnh đến vậy.
73 Giờ ra chơi tiết 2 đã đến, nó không nói với ai mà chỉ lẳng lặng đi ra sân sau trường. Nhỏ Duyên đã đứng đó đợi sẵn. Nó bước đến đứng trước mặt nhỏ, không nói lời nào.
74 Đứa bé trong bụng Mĩ Duyên đã không thể giữ được. Nhỏ đau đớn khóc lóc thảm thiết, cuối cùng cả ba mẹ Kan và ba mẹ nhỏ đều quyết định bắt Kan phải kết hôn với nhỏ ngay tuần sau.
75 Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi đi, cũng đã hơn 5 tháng kể từ ngày nó mất, mọi chuyện dường như đã trở lại quỹ đạo của ngày nào. Tất nhiên cũng có khá nhiều điều mới mẻ.
76 Cuối cùng hai tuần cũng trôi qua nhanh chóng, hôm nay là ngày tổ chức hôn lễ của Kan. Tất cả những đứa trong lớp đều được mời đến dự. Địa điểm tổ chức tất nhiên sẽ là ở một nhà hàng cực kì sang trọng.
77 Mấy đứa chúng nó thì chẳng có gì bất ngờ vì sự thật này họ đều đã biết nên chỉ hơi ngạc nhiên với cách làm này của Long thôi. - Nhân tiện đây tôi xin thông báo luôn, cuộc triệu tập dành cho các vị chủ tịch đã dự định vào tuần sau sẽ được chuyển ngay sang ngày mai.
78 Buổi họp chuẩn bị diễn ra, hầu như tất cả các thành phần tham dự đều đã có mặt đầy đủ. Có thể liệt kê những gương mặt điển hình như: ông Dương chủ tịch tập đoàn DT(tập đoàn nhà Kan), ông Bùi chủ tịch tập đoàn BT (tập đoàn nhà Duyên), ông Hoàng chủ tịch tập đoàn HT (tập đoàn nhà Bin), ông Vy chủ tịch tập đoàn Vy thị(tập đoàn nhà Yến), ông Huỳnh chủ tịch tập đoàn Leo (nhà Bun), ông Triệu chủ tịch tập đoàn T2 (nhà Nguyệt, Quỳnh, Linh)….
79 Tất cả lại một lần nữa ngỡ ngàng trước đoạn clip vừa rồi. Rầm… ông Dương tức giận đập bàn đứng dậy: - Bùi chủ tịch, tôi thật không ngờ ông lại là con người như vậy.
80 Bấy giờ Shin lại lên tiếng, giọng có vẻ nhẹ nhàng pha chút mệt mỏi: - Theo con nghĩ, việc bác nên làm lúc này không phải là mắng **** bà ta, mà hơn hết bác nên xin lỗi người con mà bác đã lãng quên suốt thời gian qua, anh ấy đã chịu quá nhiều tổn thương vì bác.