21 Nhìn Boss Khải ăn cơm trong tâm trạng lo âu, mệt mỏi tôi thấy rất đau lòng, tôi chỉ biết tận tụy gắp thức ăn cho anh ta.
“Sao cô không ăn đi mà cứ gắp cho tôi mãi thế?” Anh ta cười cười nhìn tôi.
22 “Oẹ ọe. . ọe” Tôi cảm tưởng như mình đã ói ra toàn bộ nội tạng sau khi đi cái tàu lượn siêu tốc kinh hoàng kia.
Nhìn bữa trưa sang chảnh mà khó khăn lắm mới được tiểu mĩ thụ keo kiệt kia bao trôi theo dòng nước, tôi xót hết cả ruột.
23 Xe đã dừng trước cổng, tôi vỗ vỗ mặt anh ta:
“Boss Khải, tỉnh, đến nhà rồi”
“Ưm. . ơ. . ” Anh ta cứ dụi dụi vào người tôi mà không chịu tỉnh làm tôi cũng thấy xấu hổ với Lí Đô đang lái xe đằng trước.
24 Chuông điện thoại reo vang làm tôi tỉnh cả ngủ, bắt máy lên thì một giọng nói giận dữ gào qua điện thoại:
“Mày đi đâu mà cả đêm không về?”.
“Con đến nhà bạn chơi, lỡ uống rượu say quá nên ngủ lại, con về nhà ngay đây”.
25 Thiên Khải ngủ đến gần mười giờ mới dậy, đầu thì đau, bụng thì cồn cào, thì ra cảm giác say rượu lại khó chịu đến vậy, có lẽ phải uống ít nước để làm dịu cổ họng mới được.