21 Từ chiều Đường Vũ đã gọi cho La San, điện thoại báo không có tín hiệu, anh nghĩ cô vợ nhỏ của mình mải chơi nên không sạc pin điện thoại, dù sao chuyện này cũng không phải hiếm hoi gì.
22 Nhìn La San an ổn ngủ ở bên cạnh mình Đường Vũ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Trái tim anh dường như treo ngược kể từ khi nhận được tin cô mất tích, hoang mang, hỗn loạn, tất cả đều không thể diễn tả được cảm xúc của anh lúc đó.
23 “Cậu thấy gì chưa, cô ta vẫn trở lại trường kia kìa”.
“Đúng là không biết xấu hổ, mình mà là cô ta thì đã trốn trong nhà không dám ra ngoài đường rồi”.
24 Vất vả lắm La San mới qua được ngày hôm nay, mọi người ở trường cứ xem cô như động vật quý hiếm, ai ai cũng đến nhìn mặt cô một lần mới thỏa lòng. Không biết cô có nên thu phí mỗi lần nói chuyện không đây, chắc làm giàu được cũng nên.
25 Mới sáng sớm, La San còn đang ngủ ngon trên giường thì điện thoại reo điên cuồng. Một cánh tay thò ra ngoài, nhấn nút cắt đứt tiếng chuông điện thoại.
26 La San đứng đợi thang máy một mình, căn hộ của cô ở tầng 21, có view khá đẹp thế nhưng điều bất tiện duy nhất là mỗi khi muốn chuyển đồ đạc gì lên đó sẽ khá phiền phức.
27 Xe dừng lại trước cổng bệnh viện của thành phố, La San bỗng thấy run rẩy không thôi. Cô ghét bệnh viện, điều này tất cả người quen của cô đều biết. Lần trước đi công tác, vì bất đắc dĩ nên phải ở bệnh viện vài ngày, điều đó đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng La San.
28 Mới ngày nào còn bắt đầu năm học mới, bây giờ đã gần giữa kỳ rồi. La San đang vô cùng bận rộn chuẩn bị đề kiểm tra cho sinh viên. Mặc dù học đại học, giáo viên không còn lo lắng nhiều cho sinh viên như khi học cấp 3 nữa, thế nhưng La San lại khác.
29 Tiêu đề vô cùng thu hút khiến La San tò mò không thôi, Tiểu Lộ vội vàng kêu cô click vào.
“Cô trong mắt toàn bộ học sinh chưa bao giờ thôi hoàn hảo.
30 La San một mình đi bộ trên con đường mòn của trường đại học, đây vốn là thói quen của cô mỗi khi cảm thấy mệt mỏi. Không khí trong trường đại học luôn khiến cô cảm thấy mình trẻ lại, dường như thanh xuân chưa từng đi qua nơi đây, cho dù cuộc sống bên ngoài có xô bồ tấp nập, thì ở nơi đây tất cả như bị thời gian bỏ lại, tuổi trẻ và nhiệt huyết luôn làm bầu không khí ở đây rực rỡ, khiến con người ta cảm thấy thanh thản đến lạ.
31 Bài đăng bí ẩn trên diễn đàn trường ngày hôm sau đã bị gỡ bỏ, thế nhưng dư âm của nó vẫn chưa hoàn toàn biến mất hẳn. Hầu như mọi giáo viên trong trường đều an ủi, động viên La San, dù gì cũng là nhà giáo, mọi người đều hiểu nỗi khổ của nhau mà.
32 Lý Vu yên lặng ngồi nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài kia. Đây là một quán café sang trọng, mang phong cách pháp, cô đặc biệt thích vị café nơi đây, nồng nàn mà vẫn có chút chua xót đan xen, không hẳn là thứ hương vị tuyệt hảo như một vài loại cafe nổi tiếng thế giới, thế nhưng hương vị ở nơi đây luôn mang cho cô cảm giác thân thuộc, giống như cuộc sống hiện tại của cô thỉnh thoảng vẫn bị ám ảnh bởi một tuổi thơ đầy nắng gió nhọc nhằn.
33 Không gian phòng bao kín mít khiến La San cảm thấy khó chịu không thôi. Trước kia cô cũng từng đi tiếp một vài vị khách của trường nên cũng không lạ lẫm với hoàn cảnh này, thế nhưng hôm nay cô đặc biệt cảm thấy khó chịu.
34 Vì có sự tham gia của truyền thông nên rất nhanh tin tức đó đã được lan truyền khắp nơi. Không chỉ được bàn tán khắp trường, mà trên các trang báo mạng cũng nổi lên rất nhiều diễn đàn bàn luận về tư cách của một số giáo viên hiện nay.
35 Không khí nặng nề bao trùm khắp trường đại học X, thông tin trên báo chí khiến bộ giáo dục quyết định vào cuộc điều tra rõ ràng mọi chuyện. Một số người thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có người lại nơm nớp lo sợ không thôi.
36 “Bà Phó, cảm ơn bà đã chịu ra mặt giúp tôi lần này”.
Đường Vũ vừa nói vừa cầm lý rượu lên mời Tô Mai.
“Cậu khách sáo quá rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết triệt để thôi”.