21
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tới đây sẽ không miêu tả chiến tranh nữa, bởi vì dựa theo sự thật lịch sử, lúc này quân Đức bắt đầu trược dốc, phản công làm thủ, binh bại như núi đổ…
Đại khái khi đến trận Stalingrad có thể sẽ có miêu tả thêm~
………………………………….
22
Andre vốn muốn rúc ở trong phòng, không đi đâu hết, nhưng Ludwig lại cố tình muốn Andre cùng mình xuống lầu ăn tối.
“Tôi ăn tối rồi. ”
Andre ngồi trên giường, kéo chăn qua che mình lại.
23
Sau khi đến doanh trại, sĩ quan chỉ huy trại tập trung Adams dẫn theo một đám binh sĩ đảng vệ quân đứng ở cửa nghênh đón Ludwig.
“Thiếu tá! Chào mừng trở lại!”
Adams cười nhìn về phía Ludwig, cung kính cúi người chào.
24
Giữa tháng 2 năm 1942, tuyết vẫn rơi đầy ở Moscow.
Gần như hơn nửa tháng Andre không có mặc quần áo, cũng như không có xuống lầu.
Ludwig càng ngày càng bận rộn nhiều việc, trong biệt thự liên tục có tiếng điện thoại gọi tới.
25
Đi thẳng một đường tới đài chủ trì ở quảng trường, quanh quảng trường đầy người.
Andre quay đầu lại quét mắt nhìn một cái, ngồi bên cạnh các sĩ quan là vợ của bọn họ, phía sau là binh sĩ đảng vệ quân đang cầm súng khống chế tù binh trại tập trung.
26
Một người hầu nữ đi lên, nhìn Ludwig nói: “Thiếu tá, tiểu thư Miller đã tới. ”
Ludwig mặc áo tắm ừ một tiếng, gật đầu: “Biết rồi, tôi lập tức xuống ngay.
27
Một người hầu nữ đi lên, nhìn Ludwig nói: “Thiếu tá, tiểu thư Miller đã tới. ”
Ludwig mặc áo tắm ừ một tiếng, gật đầu: “Biết rồi, tôi lập tức xuống ngay.
28
Cuối tháng 4 năm 1942.
Andre mặc âu phục ngồi trước đàn dương cầm.
Trên tay Ludwig đang kẹp xì gà, híp mắt nhìn Andre đánh đàn, bọn họ cứ lẳng lặng ngồi ở đây cả buổi sáng.
29
Cuối cùng Ludwig cũng làm một lần với Andre, Andre có vẻ như rất khát vọng, điều này khiến Ludwig hơi ngạc nhiên một chút.
Sau đó Andre vẫn ngoan ngoãn ngủ một mình.
30 Tối hôm đó, chờ Anna đi ngủ, Andre liền lén lút đứng dậy, cầm ít tiền, đội cái mũ, mặc quần áo thật dày, trước khi đi còn nhét đôi găng tay màu trắng Ludwig để lại cho mình vào trong túi áo, sau đó rón rén đi xuống lầu.
31
Lúc đến Volgograd thì trời đã tối.
Andre đưa một ít tiền trên người cho người phụ nữ kia, sau khi chào tạm biệt nhau, Andre lên đường đi về phía sông Volga.
32
Trong phòng không có khí ấm nhưng có một lò sưởi cũ kĩ.
Toàn thân Andre đều bị nước mưa thấm ướt, lúc đứng yên không động đậy, cả người lạnh muốn chết.
33
Hàng lang trong khu nhà ở tập thể nối tiếp đến cửa sau công xưởng.
Andre đi xuyên qua hành lang thật dài tới phía sau công xưởng, đứng sau một nồi hơi sắt khổng lồ.
34
Bà lão thật sự chỉ ở một mình, tối hôm đó còn lấy cơm cho Andre ăn, đối xử với Andre rất tốt.
Andre nằm trên giường, do quá mệt mỏi nên liền ngủ thiếp đi.
35 Andre nhìn chằm chằm vào gã đàn ông mặt mũi hung tợn này, nghĩ thầm bây giờ thế giới đại loạn, trộm cắp khắp nơi đều dùng danh nghĩa quân khởi nghĩa để vào nhà cướp của, giết hại người dân, muốn phát tài nhờ chiến tranh.
36
“Ludwig. . . . . . Ludwig. . . . . . ”
Andre bụm mặt, ngồi xuống, thấp giọng khóc, rốt cuộc cũng có cảm giác yếu ớt mà những cậu bé nên có.
Vasily đột nhiên không biết nói gì, không biết có phải cũng cảm thấy có chút đau lòng hay không, gã đốt một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó ngồi xuống bên bàn, thở dài một hơi.
37 Andre đi ra ngoài, chợt nhớ không biết mình ngủ ở phòng nào. Andre xoay người lại, phát hiện Salva đi phía sau mình, cặp mắt to màu đen cứ nhìn mình chằm chằm.
38
Cả bọn mới vừa vào trong sân, Vasily liền tự mình đóng cửa lớn lại, sau đó đi vào sân, đẩy Andre cho người đàn ông, cười ha ha:
“Bây giờ cậu bé này sẽ là người của ngài.
39
Người phụ nữ tên Beauvoir này, Andre không biết cô ta.
Nhưng cô ta biết Ludwig, biết Ludwig là thiếu tá bộ đội chiến đấu của đảng vệ quân tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa còn đang ở chung với đoàn quân trung ương và đoàn quân lính thiết giáp mạnh nhất của quân đội Đức.
40 Andre cảm thấy rất sợ, cảm giác này không giống như cảm giác ở trước mặt Ludwig, cảm giác muốn phản nghịch đơn giản —— giống như một đứa trẻ yếu ớt ở trước mặt trưởng bối.
Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 9