41 . . .
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, của tất cả mọi người đều có những phút giây đối diện với một vài thứ muốn trốn chạy, muốn quên đi, hay. . . là việc không muốn trực tiếp nhìn vào chút dối trá cuối cùng của bản thân.
42 (*) E hèm, các bạn ạ. Sẽ có lúc mình gọi Bạch Dương là Li, là Mei, và cũng là Bạch Dương. Các bạn đừng hoang mang nhé, thật ra, cũng chỉ là một người thôi.
43 . . .
Thật ra, năm tháng trôi qua thì trong mỗi tuổi trẻ của tất cả những con người kia luôn chôn giấu một vài bí mật nho nhỏ. Như khi Hoàng Lan ngày ngày chung sống cùng một phòng với Bạch Hạ, ăn cơm chung, làm bài tập chung, rất nhiều cái chung nên mới dẫn đến sự thay đổi trong tâm lí, chênh lệch về tính cách trong cô ta.
44 . . .
Bạch Dương nói: “Trần Thế Đan, cuộc đời người khác có như em không? Gặp trời âm u là mãi không thể thấy ánh sáng nữa. ”
Trần Thế Đan nói: “Không cần, anh sẽ là mặt trời của riêng em, nên em không cần nhìn người khác làm gì”
.
45 . . .
Trên thế giới thống nhất dùng một lịch chung với ngày Tết Dương theo suy nghĩ người Tây là ngày một tháng một của năm mới, sau lễ Giáng Sinh năm ngày, đó cũng là mùa xuân.
46 . . .
Từ mùa xuân năm trước đến mùa xuân năm sau đã cách nhau ba trăm sáu lăm ngày, tròn vẹn 8760 giờ, tổng cộng có mười hai lần Bạch Dương đè lên trang giấy trắng tinh dòng chữ màu đen.
47 . . .
Thật lâu về sau, điều Bạch Dương muốn chôn dấu nhất chính là cuốn sổ ghi hết mười hai dòng trong suốt một năm từ năm hai mươi ba tuổi đến năm hai mươi bốn tuổi kia.
48 . . .
Sau khi đến Zurich, Bạch Dương chính thức được ném trải thứ gọi là “vứt bỏ”, mà người cứ lượn lờ trước mắt cô không phải gã khốn ẵm cô từ Melbourne sang đây, lại là cánh tay trái của Trần Thế Đan – Quân Đàm, con người ẻo lã hệt như trai Hàn với mái tóc màu hạt dẻ, người còn lại là cánh tay phải của Trần Thế Đan – Jas.