21 "Không phải đã nói là không được làm thương tổn thân mình sao. . . . . . Tại sao giờ lại không nghe lời hả?"
Sau cao triều, thân mình Mạc Nghiên không ngừng co rút run rẩy, nam căn trong cơ thể không muốn rút ra, hưởng thụ hoa kính bao vây và kẹp mút, thỉnh thoảng thong thả thọc vào vào rút ra kéo dài khoái cảm cho cô, mười ngón tay của cô tinh tế, xúc cảm kiều nộn khi hắn vuốt ve khiến hắn vừa lòng, đột nhiên sờ đến dấu vết cắn hình trăng non, hắn híp lại hai mắt, bá đạo cúi xuông liếm mút vành tai cô rồi thì thầm nói nhỏ: "Nuốt vào.
22 "Rốt cuộc là muốn hay không nha. . . Ân?" Hắn cúi xuống nói nhỏ bên tai cô, kiện eo chậm rãi đưa đẩy, nhìn khuôn mặt như bạch sứ ửng đỏ, hắn nở nụ cười nguy hiểm như hồ ly, môi mỏng hôn nhẹ lên gương mặt cô và liếm mút sạch sẽ mồ hôi + nước của cô vào trong miệng, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực tuyết trắng khiêu khích dục vọng trong thân thể cô.
23 Diệp Hàn Ngự rút ra nam căn, tiểu huyệt sưng đỏ không ngừng phun trào hoa dịch và bạch trọc, hắn dùng cánh tay dài ôm eo cô vào trong lòng ngực, bàn tay mạnh mẽ ép cái bụng hơi hơi nhổ lên của cô, 3 ngón tay dài của tay kia chụm lại ròi đâm vào tiểu huyệt khiêu khích điểm G ở chỗ sâu trong, cô bất lực dựa vào trong lồng ngực dày rộng của hắn khóc nức nở, hàm răng cắn chặt quần áo hắn, nước bọt nhiễm ướt cái áo sơmi quý báu.
24 "Thật dâm đãng. . . . . . " Tư Đồ Dịch nheo lại mắt đen nhìn chằm chằm cô chủ động lay động tuyết đồn và phun ra nuốt vào ngón tay hắn.
"Ân ha. . .
25 Anh nheo lại đôi mắt xanh lá cúi đầu nhìn cô gái không ngừng cọ xát trong lòng ngực mình, Mộc Trạch Uyên cởi mắt kính 0 độ ra rồi ném qua một bên, nam căn to lớn ma xát với cửa hậu huyệt, cánh hoa chảy xuống càng nhiều mật dịch tưới trên nam căn.
26 Ánh mặt trời sáng sớm chiếu thắng vào giường lớn trong phòng ngủ màu đen. Trong không khí tràn ngập mùi hương dâm mĩ có một cô gái dáng người hoàn hảo đang cuộn tròn cơ thể năm ở giữa giường, sợi tóc đen nhảnh xõa ra che lấp khuôn mặt nhưng không khó để nhìn ra cô ấy cực kỳ xinh đẹp.
27 "Cạch. . . " Mạc Nghiên dựa vào cửa phòng ngủ rồi chậm rãi ngồi xuống trên mặt đất, giày cao gót trên chân đã bị cô tùy ý ném ra xa, chân nhỏ trắng nõn vì chạy vội mà có 1 vài vết thương, 2 mắt cô trợn to và thỉnh thoảng còn hoảng sợ nhìn xung quanh.
28 Bóng đêm bao phủ xuống mặt đất, Từng cơn gió nhẹ nhàng vượt qua phía trước cửa sổ, trong căn phòng lớn có một cô gái nằm trên giữa giường lớn màu đỏ, mồ hôi trong suốt chảy dọc xuống hai bên má.
29 "Xem ra là tới theo dõi mèo con, máy theo dõi có quay được gì không?"
Diệp Hàn Ngự cười khẽ như hồ ly:" Con gái nhà họ Phương thật đúng là thông minh, cô ta biết nhà họ Mạc dù có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không lấy được máy theo dõi Lục Tương ở Điện Phủ nên còn quay lại đây ném điện thoại của bảo bối "
Tiêu Mục Thần lãnh đạm nhìn ly rượu mạnh trong tay, hắn khẽ nhấp một ngụm rồi nuốt xuống, trong mắt đen hiện lên một tia lãnh lệ ( lạnh lẽo + độc ác)
" Trước cứ giữ Lục Tương lại.
30 Ghi chú rõ: "Mạc Nghiên"-chỉ nguyên chủ ( Mạc Nghiên thật khi nữ chủ còn chưa xuyên qua)
"Mạc Nghiên. . . . . rất xin lỗi. . . . làm cô gặp phải loại chuyện này"
Ai.
31 Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, ánh mặt trời ấm áp chiếu phủ lên khuôn mặt của cô gái đang nằm trên ghế salon, thân hình quyến rũ được bọc bởi một bộ váy bằng lụa màu trắng, mắt cá chân kiều nộn lộ ra ngoài khiến người ta nghĩ muốn cắn một ngụm.
32 Nhìn Mạc Nghiên rốt cuộc ý thức được Phương Thiên Tâm có vấn đề, Mạc Vũ Hạo cảm thấy con gái ông rốt cuộc cũng thông suốt. "Bảo bối, còn một chuyện nữa, con.
33 Người con trai trẻ tuổi ăn mặc quần áo tây trang phẳng phiu nhếch lên nụ cười tươi sáng lạn ảnh hưởng tới tâm trạng của mọi người. Long Nghiễm Hạo nhìn con trai bảo bối nhà mình thì liền cảm thấy tâm tình dị thường thoải mái, phòng sách bị Long Ngạo Thiên làm chướng khí mù mịt lúc nãy nháy mắt trở nên trong lành thoáng đãng.
34 "Khanh Phong, mau tới đây. " Một người phụ nữ quyến rũ đẫy đà nhìn thấy Long Khanh Phong đi ra khỏi phòng sách thì vẫy vẫy tay.
Nhìn Long Khanh Phong ôn hòa có lễ, trong lòng người phụ nữ cảm thấy rất vui mừng, bà ta chậm rãi nói.
35 "Lau đi. " Lăng Tử Phong đưa khăn lụa cho Long Ngạo Thiên và dùng ánh mắt ý bảo hắn lau vết máu trên đầu.
"Không được. " Vết máu đã đọng lại vì thời gian dài nên làm hắn có vẻ chật vật một chút, Long Ngạo Thiên tùy ý để mặc người hầu băng bó giúp hắn.
36 Nằm chính giữa chiếc giường lớn trắng tinh là một cô gái có diện mạo thanh tú. Rõ ràng là tổ hợp ngũ quan bình thường nhưng lại làm người ta có loại cảm giác càng xem càng chìm đắm trong đó.
37 "Nga! Thật không?" Âu Dương Vũ cười tà kéo Diệp Linh vào trong lòng ngực, môi mỏng của hắn ta hôn lên gương mặt trắng nõn của Diệp Linh. Hắn ta lợi dụng góc độ Diệp Linh không nhìn thấy thì không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt với những người khác.
38 Màn đêm buông xuống, từng chiếc xe Limousine xa hoa chạy vào trong lâu đài cổ thời Trung cổ. Ánh đèn lộng lẫy ở trong đêm đen tạo thành một mảnh huy hoàng, phong cách châu Âu điệu thấp xa hoa càng thêm phụ trợ cho địa vị không tầm thường của nơi đây.
39 "Nghiên Nghiên. . . . . " Long Khanh Phong theo đuổi Mạc Nghiên rời đi, khi hắn ta phát hiện cô đi đâu thì nở nụ cười sáng lạn muốn tiến lên nhưng đột nhiên có mấy tên đàn ông mặc đồ đen xuất hiện trước mặt ngăn chặn đường đi của hắn ta.
40 Vừa lòng nhìn bé con trong lòng ngực chìm đắm trong nụ hôn sâu của mình, Diệp Hàn Ngự dùng môi mỏng nhẹ hôn đôi mắt cô rồi sau đó quay đầu mặt vô biểu tình nói với người ở chỗ tối.