21 Chương 21: Chìa khóa mở trái tim…Hai người vui vẻ cười đùa, chợt có tiếng người hằm hè sau lưng:- Hai đứa chúng mày được lắm…Bảo Trân cùng Khải Minh quay ra nhìn thì… ôi thôi.
22 Chương 22: Tai nạn. Nghỉ ngơi tầm 1 tiếng tại quán của bà Sáu, Bảo Trân và Khải Minh bắt đầu lao vào học nấu ăn. Bà Sáu đã đóng cửa quán dành cả buổi chiều để dạy nên cô và cậu phải hết sức cố gắng.
23 Chương 23: Do dự. Tối đến. Nhật Linh ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Sao cô gọi cho ai cũng không liên lạc được thế này? “Ting ting”Điện thoại có tin nhắn.
24 Chương 24: Mưa. Màn đêm dần dần buông xuống, ánh hoàng hôn cuối cùng cũng vụt tắt, dòng người tấp nập vội vã trở về bên tổ ấm thân yêu sau một ngày lao động mệt mỏi.
25 Chương 25: Đi Nhật. Con người ta sống trong cuộc sống này, ai cũng từng có lúc ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Đó là chuyện hiển nhiên, bởi người xưa có câu: “Người không vì mình trời tru đất diệt” mà.
26 Chương 26: Nguy hiểm cận kề. Sáng sớm, ông mặt trời chăm chỉ kéo chiếc xe lửa đi chầm chậm qua các dãy núi, rồi qua lũy tre làng, tới những ngôi nhà cao tầng giữa thủ đô.
27 Chương 27: Kami Haruko. Mặc dù đã cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thân hình Nhật Linh vẫn không ngừng run rẩy. Người ngồi bên cạnh cô đang chảy máu ngày một nhiều… Là máu…Gương mặt Trọng Khôi tái nhợt, cậu vừa ôm cánh tay áu khỏi trào ra, vừa cố gắng trấn an cô:-Có tôi ở đây cơ mà, cậu sợ cái quái gì!Nói xong cậu còn cố nặn ra nụ cười đểu giả quen thuộc.
28 Chương 28: Em gái nuôi. Bộ ba người hai lớn một nhỏ đi dạo trên vỉa hè, ngắm nhìn những kiến trúc cổ kính xen hiện đại của thành phố nổi tiếng này. Khi đi ngang qua một công viên trò chơi, bạn nhỏ nào đó không kìm được ham muốn xông thẳng vào chơi ngay lập tức.
29 Chương 29: Lễ hội. Người con gái đó nhanh chóng tới gần, nở nụ cười vui vẻ, nhưng khi vừa buông va li xuống thì đã phi ngay vào người Nhật Linh mà ôm chầm lấy, phớt lờ Hương và Trân.
30 Chương 30: Lễ hội (Tiếp)Trọng Khôi cất bước vào trong, tới một căn phòng nằm ở góc khuất trên tầng lầu, gõ cửa rồi đi vào. Bên trong là một không gian thoáng đãng, gọn gàng ngăn nắp, cách bài trí độc đáo mới lạ, chứng tỏ chủ nhân của nó là một người rất có con mắt nghệ thuật và đầy tính sáng tạo.
31 Chương 31: Cuộc thi. Cả hội trường như vỡ òa trong phút chốc ngay khi chiếc rèm sân khấu được đóng lại. Tuy rằng hơi ngạc nhiên về cái kết lưng chừng của vở kịch, mọi người vẫn phải cảm thán rằng việc bỏ thời gian ra để xem tiết mục này quả là không uổng phí, mặc dù thực lòng mà nói thì cốt truyện có vẻ khá tệ.
32 Chương 32: Người luôn ở trong tim.
Nhật Linh lặng người nhìn Trọng Khôi biểu diễn, ánh mắt mơ hồ nhìn lên thân ảnh áo trắng ấy. Cậu ta đang cười sao? Hạnh phúc à? Bất chợt Nhật Linh bật cười – nụ cười chế giễu.
33 Chương 33: Sống chung.
Đã một ngày qua đi, Xuyên Hương lo lắng đi đi, đi lại trước cửa phòng của Nhật Linh. Thái Dũng vừa mới đến, nhìn dáng vẻ của Xuyên Hương thì cũng đoán được phần nào, hỏi với giọng nhỏ như muỗi kêu: “Nó vẫn chưa chịu ăn sao?”
Xuyên Hương giật mình nhìn cậu, mặc dù cực kỳ không muốn thấy cậu lúc này, nhưng cô vẫn phải trả lời bằng cái lắc đầu chán nản.