21 Một đêm ngủ không yên, trong đầu Sương Lan Nhi luôn hiện lên hình ảnh bóng dáng hắn cô tịch rời đi. Nàng không ngừng nghĩ rời khỏi miếu này liệu một mình hắn có thể đi đâu, nghỉ ngơi thế nào trong khi xung quanh chỉ là rừng núi hoang vu.
22 Đầu đau quá…. Khi Sương Lan Nhi tỉnh lại, phát hiện chính mình đang ở trong một sơn động. Cách đó không xa thấp thoáng có tiếng tanh tách của củi lửa cháy.
23 Có một thời gian rất dài nàng không thể hoàn hồn kể từ khi nhìn thấy nụ cười của hắn. Mỗi lần nghĩ tới nàng đều giống như người trên mây. Nàng cũng không biết chỉ một nụ cười ấy nhưng lại là ánh mặt trời ấm áp nhất trong suốt ba tháng, có thể làm tan chảy băng tuyết nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.
24 Ngày tiếp theo, bọn họ tiến vào núi Ngọc Nữ, hướng về phía đỉnh núi tuyết. Ở trong núi tá túc một đêm. Ước chừng giờ ngọ ngày thứ hai bọn họ đã gần tới đỉnh núi.
25 Hành động thông thường so với phản ứng của bộ não sẽ nhanh hơn, quyết đoán hơn. Do vậy mà ngay sau đó nàng dĩ nhiên sẽ đuổi theo con chim tuyết nhạn kia.
26 Nàng không biết chính mình đến tột cùng đứng trong bao lâu, rồi khi nào thì hắn cầm tay nàng kéo đi. Ánh nắng mặt trời nóng rực, trên trán, trên lưng, trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi, cũng không biết có phải do quá nóng hay là do trong trong tim rét lạnh.
27 Sáng sớm, thành Thượng Dương. Thời điểm nàng bỏ trốn, tuy rằng cũng từng nghĩ đến có một ngày sẽ bị bắt trở lại nhưng nàng có nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân lại cùng về với Thụy Vương Long Tiêu Đình.
28 “Lan nhi muội muội, mời ngồi. Đan Thanh, mời trà. ”Chiêu Mặc đỡ Thu Khả Ngâm nằm trở lại nhuyễn tháp. Thanh âm của nàng nghe không ra bất cứ ý tứ gì: “Lan nhi muội muội.
29 Còn nhớ rõ ngày đó, trời mưa không ngớt, trong tay hắn nắm chặt chiếc ô, một thân áo trắng quay người lại, đem chiếc ô duy nhất đưa cho nàng còn bản thân thì một mình đứng trong mưa.
30 Sương Lan Nhi ngạc nhiên quay đầu lại. Một tiếng két vang lên, cánh cửa vốn khép hờ chợt bị đẩy ra. Người đi tới bước chân trầm ổn, từng bước từng bước rơi xuống mặt đất như sét đánh kinh hoàng, giống như mang theo một loại cảm giác bức bách vô cùng.
31 Vẫn là gừng càng già càng cay. Thu Đoan Minh môi đỏ lộ ra nụ cười đắc ý. Ý vị như vậy có lẽ cần phải trải qua nhiều sự đời có lẽ mới thấm thía nổi. Lời nói tiếp theo của bà làm cho Sương Lan Nhi lúc này chỉ có thể hình dung như một đóa sen đã đến lúc héo tàn trơ trọi giữa hồ, con ngươi đen láy bỗng chốc mất đi thần thái vốn có của nó.
32 Thời gian thấm thoát trôi đi, mới vậy mà đã hơn một tháng. Sương Lan Nhi từ sau ngày hôm đó không còn gặp lại Long Tiêu Đình, trừ việc hắn nhiều lần phân phó người mang xiêm y trang sức cùng những vật dụng khác đến thì cơ hồ không còn bất cứ tin tức nào về hắn nữa.
33 Tối nay tâm tình của Long Tiêu Đình rất tốt, trên mặt hắn khó có được ôn hòa như thế, hắn ngồi bên cạnh Sương Lan Nhi, hỏi nhẹ: “Nàng hôm nay khí sắc không tồi, xiêm y vừa người không?”Sương Lan Nhi còn chưa kịp mở mồm thì Thu Khả Ngâm đã nói trước: “Phong lão đại ở Thượng Dương thành này quả thực mắt nhìn không thể xen thường, xiêm y mỗi lần đưa tới đều rất đẹp mắt, mặc trên người Lan nhi muội muội thật khiến bách hoa đều phải xấu hổ.
34 Quản không được nhiều chuyện như vậy, Sương Lan Nhi một tay chống lên cái vật mềm mềm kia , muốn thật nhanh đứng dậy. Nàng đoán có lẽ nàng đụng phải người nào đó, bởi vì nếu không phải người thì có thể là thứ gì mà lại lớn đến như vậy?Nàng rất vội vàng, cũng không biết chính mình rốt cục đang chống lên thứ gì.
35 Long Tiêu Đình nắm chặt cán đèn lồng trong tay, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Long Đằng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt ấy vẫn còn nhiễm hồng.
36 Ánh bình minh từ phía chân trời xa xa từ từ hé lộ, đỏ tựa như máu đang dần dần bao trùm lấy trời đất. Xung quanh vẫn là sự tĩnh lặng đầy lạnh lẽo. Chợt có chim tước bay qua, tiếng hót trầm bổng, nó giống như thả mình vào trời xanh, rời khỏi chốn cung đình gò bó mà bay về thế giới tự do.
37
Nhiều ngày kế tiếp không còn ánh mặt trời mà thay vào đó nghênh đón một đợt mưa lũ kéo dài không ngớt, liên tiếp hơn 10 ngày, cả thành Thượng Dương giống như ngập trong nước.
38
Phía trên chiếc màn che màu tuyết trắng, đầu tiên hiện lên một khoảng sân với ngói trắng tường đen, ẩn ẩn còn có thể thấy được hai tòa bát giác với chòi nghỉ mát thấp thoáng với một màu xanh biếc vờn quanh.
39
Yêu cầu của nàng cuối cùng vẫn là không có kết quả.
Mưa đêm đó cũng chỉ ngừng trong chốc lát.
Đợi đến khi họ trở về đến vương phủ, mưa lại trút xuống như thác.
40
Quế ma ma đau đến mức nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, chống tay muốn đứng lên.
Thu Đình Lan nhíu mày, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Quế ma ma một cái, năm ngón tay thu lại thành quyền, còn có thể nhìn ra gân xanh lộ rõ.