41 Thu Cúc chạy, chạy mãi, chạy trong cơn mưa tầm tã, tiếng sấm chớp vang bên tai, thỉnh thoảng có một tiếng sét xé ngang bầu trời. Mưa quất vào mặt, vào bộ quần áo mặc trên người, tóc bệt vào trán, đuôi tóc nhỏ ròng ròng nước mưa.
42 Thiên Vũ lái xe về nhà. Con đường hôm nay như dài hơn, đã hơn nửa tháng rồi hắn chưa về nhà lần nào, dường như hắn đã quên mình còn một căn nhà để về, quên mất rằng mình vẫn còn có một gia đình.
43 Tháng sáu trời nắng to, học sinh năm cuối đều tưng bừng đi thi như trẩy hổi. Trước cổng trường cấp ba Gia Khánh, phụ huynh đưa con em mình đi thi đều tụ tập lại một chỗ, từng tốp từng tốp học sinh ra vào.
44 “Em…. ” Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Thu Cúc. Hắn thấy khoảng cách giữa hắn và Thu Cúc càng lúc càng xa. Thu Cúc nghiêng đầu, cố gắng tránh đụng chạm với Thiên Vũ: “Những lời em sắp nói với anh đây, anh tin không thì tùy.
45 Bệnh tình của Thiên Vũ càng lúc càng nguy kịch, cơn đau tim kéo dài không chỉ mấy phút như lúc trước mà có khi kéo dài gần cả nửa tiếng đồng hồ. Sức khỏe của hắn kém dần đi, làn da xanh tái, đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi, dáng vẻ băng lãnh.
46 Dạo gần đây chẳng những sức khỏe của Thiên Vũ kém đi, mà sức khỏe của Thu Cúc cũng sa sút thấy rõ. Thu Cúc không thể bồi ở bên cạnh Thiên Vũ cả ngày. Thu Cúc chỉ chăm sóc Thiên Vũ được nửa buổi sáng, sau đó đi đâu không thấy.