21 Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng động, có thể là tiếng của tờ giấy nhắn bị gió làm cho lay động.
Không biết tại sao âm thanh đó làm tôi nhớ đến tiếng chuông tan trường hồi học sơ trung, nhắc nhở tất cả học sinh phải ra về rồi.
22 “Hôm đó, lúc tôi về thì không còn xảy ra chuyện gì nữa, tất cả đều bình thường. ”
“Sau đó, lại bị một vài lần nữa… lúc đầu thì thấy ở trên gương, sau đó không phải trên gương nữa…”
“Không phải gương nữa?”
“Đúng vậy, ví dụ như kính cửa sổ! Phòng học của trường chúng tôi có hành lang mở cửa sổ, nửa trên trong suốt, nửa dưới là loại thủy tinh mờ mờ như có lớp sương đọng, loại đó chắc chắn không soi được bóng người, cùng lắm nếu có người dựa vào thì mặt còn lại mới thấy được bóng.
23 “Sếp, sao rồi?”
“Nhà ở không có vấn đề gì. ”
Ding dong.
Két!
“Xin chào. ”
“Mấy anh vào đi. Xem ra bùa hộ thân của mấy anh cũng có hữu dụng đó, gần đây Tiểu Nhụy không có cảm giác kỳ lạ nữa.
24 “Điều này chúng tôi sẽ điều tra. Nhưng tình hình của cô Trịnh, dù cho có phải là vụ án kỳ bí không thì cô ấy cũng nên đi điều trị tâm lý. ”
“Tôi. . .
25 “Ê, anh nói gì đó? Tiểu Nhụy đã sợ lắm rồi, con người anh có thể không nói mấy lời châm chọc được không?”
“Trên đời này còn vất vưởng rất nhiều ác linh, nếu tâm trí không kiên định sẽ rất dễ bị ác linh bám lấy.
26 Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy em gái mặc bộ đồ ngủ gấu con đứng trước cửa phòng tôi.
“Sao vậy?” Em gái thắc mắc hỏi tôi, thò đầu vào tò mò nhìn tập hồ sơ trên bàn: “Anh đang xem gì vậy?” Cái mặt con gấu nhỏ trên bụng nó vì thế mà bị kéo dài ra, nhìn hơi buồn cười.
27 “Gì vậy?” Tôi chợt nảy ra một dự cảm không tốt.
Giọng nói của Tí Còi rất uể oải, rất bất lực, “Trịnh Tiểu Nhụy kia đã chết bảy năm trước rồi. ”
“Hả?.
28 Sau khi lấy được tên, Tí Còi mừng đến rơi lệ, Gã Béo cũng thở phào một hơi, cười không thấy mặt trời, hai người vội vàng gọi điện thoại cho Tiểu Cố, Tí Còi còn rất hưng phấn phất tay lên: “Không cần tìm Đoàn Thi Thi đó nữa đâu!”
Kết quả khi Tiểu Cố tìm kiếm tên đó trong kho dữ liệu thì cho ra vài chục cái danh sách dài lòng thòng.
29 “Không, chỉ có mèo kêu. ”
“Không có tiếng của người sao?”
“Nếu Khổng Dung Đức đó đi theo họ, sếp đã sớm nhìn thấy rồi chứ?”
“Không nhìn thấy. ”
Ngày 15/4/2006, người ủy thác Phí Văn đến.
30 “Không có, thật sự không có! Tôi không có làm chuyện gì khác nữa!”
“Anh không hề biết Tô Trác Cần và Khổng Dung Đức đã làm chuyện gì sao?”
“Không biết, tôi không biết gì hết.
31 “Anh này, hôm đó rốt cuộc anh đã nhìn thấy cảnh gì? Có thể nói cho tôi biết được không?”
“Ờ, thì là như vầy. Người đó uống quá chén, sau đó thấy con mèo hoang bước tới ăn chỗ thịt dư nên cảm thấy không thoải mái mà trút giận lên con mèo.
32 “Lúc ban đầu là một tiếng, sau đó biến thành bốn năm tiếng, rất nhiều mèo cùng kêu lên! Âm thanh đó! Ôi… Tôi nghe thấy ở trên lầu có người mở cửa sổ ra chửi, còn vứt rác xuống nữa, nhưng đám mèo chỉ dừng được một lúc lại bắt đầu kêu tiếp.
33 “Phải tìm con mèo đó. Tôi ở lại đây tìm nó, các anh tiếp tục đi điều tra. ”
“Này, có phải con mèo đó rất khó đối phó?”
“Có lẽ nó đã ăn không ít hồn phách, sức mạnh tăng cao, nhưng không phải ác linh ác quỷ, sẽ không công kích người vô tội.
34 “Tôi la lên, lớn tiếng thét lên, các anh dường như đã ngủ như chết, không hề nghe thấy tiếng của tôi. Con mèo đó, con mèo cứ thế ăn sạch tôi, đến xương cốt vụn cũng không sót miếng nào.
35 Tôi tuyệt đối không phải là khinh thường công việc của mình, chỉ là công việc của tôi là công việc trong cơ quan hành chính, trực tiếp đối mặt với quần chúng, có dính líu tới lợi ích to lớn của quần chúng.
36 Tôi đoán tâm trạng của Trần Hiểu Khâu lúc này có lẽ giống như là đến thế kỷ 21 rồi mà còn thấy thôn miền núi nào đó tuyên bố thành lập vương triều X, phân chia lãnh thổ làm hoàng đế thời phong kiến.
37 Người xin phép thay cho Trần Hiểu Khâu là sếp già. Ông ấy còn hết sức quan tâm hỏi một câu: “Hôm qua cậu cho nó làm công việc gì vậy?”
Tôi không biết nói sao: “Thì chỉ là ở trong văn phòng xem tài liệu, chúng tôi cùng nhau tìm mấy người của văn phòng Thanh Diệp mà.
38 Nghe thấy mấy lời này của Gã Béo, chính bản thân tôi cũng bắt đầu lưỡng lự.
Diệp Thanh của văn phòng Thanh Diệp chỉ nói bộ kimono này là đồ cũ, đã từng qua tay rất nhiều chủ rồi, có lẽ là âm khí hơi nặng một chút, nhưng chưa từng nói là bộ đồ này giết người.
39 Tí Còi và tôi cùng có suy nghĩ giống nhau, lẳng lặng vô tình hỏi trúng câu hỏi tôi đang thắc mắc trong lòng: “Bộ đồ đó không được cất giữ kỹ lưỡng mà vẫn có thể giữ nó hoàn hảo, em không cảm thấy có vấn đề sao?”
Trần Hiểu Khâu liếc mắt nhìn Tí Còi, “Đồ được làm từ chất liệu tốt, được gia công kỹ lưỡng thì chuyện này cũng bình thường thôi mà.
40 Trần Hiểu Khâu miệng há hốc, vừa kêu lên một tiếng “Lam Lam”, cánh tay đã buông thõng, chiếc điện thoại rơi xuống đất, cả người cô như ngồi không vững, hai mắt nhắm nghiền lại, ngất lịm ngã xuống đất.
Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 37