21 Phi Nhân lái xe thẳng đến bệnh viện, lúc này Phi Nhân kể lại mọi việc cho nó và Hân nghe. Trái tim nó quặng đau, giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống…. giọt nước mắt hạnh phúc vì nó mà hắn như vậy? Hay là giọt nước mắt hối hận vì nó đã làm hắn bị như thế….
22 Phi Nhân lúc này cũng đang từ nhà vào bệnh viện thăm hắn, vừa đến cổng bệnh viện thấy nó đi ra, Phi Nhân chạy tới ngay chỗ nó…. -Bảo Anh cậu đi đâu thế? Anh Băng sao rồi? -Uhm anh ấy khoẻ rồi mai là có thể về nhà, tớ định về lấy ít đồ dùng -Để tớ đưa cậu về -Thôi mình tự về được rồi, với lại cũng gần đây mà hihi cậu vào thăm anh ấy đi, tớ đi nha! -Uhm…vậy cậu về cẩn thận Ngày hôm nay mà có tới 2 người bảo nó về cẩn thận, sao vậy chứ? Nhà cũng gần bệnh viện mà cách nhau khoảng 20p đi bộ thôi….
23 Tit…tit…tit…. chuông điện thoại hắn vang lên -Alo…Anh Băng là em đây… Nghe giọng Phương Thuỷ hắn càng tức giận hơn nữa -Cô mang Bảo Anh đi đâu? Cô ấy mà có mệnh hệ nào cô không yên với tôi đâu -Ý…làm gì nóng vậy anh yêu….
24 Bọn đàn em thấy vậy xong lên, bên ngoài khoảng 20 tên xong vào, hắn đánh trả cố để cho Phi Nhân mở trói cho nó. Một lúc hắn đã hạ gần phân nữa, mở trói cho nó xong Phi Nhân lao ra trận chiến cùng hắn, một tay giữ nó Phi Nhân chỉ còn một tay để đánh….
25 Nó trở về nhà không thấy hắn và Hân đâu cả đành ra ngoài biển kiếm họ. Đi dọc theo bờ biển, nó nghĩ đến Phi Nhân…. Nó bị hôn nhưng cảm giác không như lúc hắn hôn nó….
26 -SAO? Ba tôi đang nằm bệnh viện sao? Nguyên nhân. . ??? -Công ty đã bị phá sản, ba cô vì quá sốc nên bị đột quỵ, ông ấy đang rất cần cô. -Tôi biết rồi.
27 Phi Nhân tự hứa với lòng sẽ xem nó như một người bạn mãi mãi là một người bạn tốt. Đúng như Hân nói “Yêu không phải là sở hữu mà yêu phải nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc mới thật sự là yêu” -Phải, cậu phải thật sự hạnh phúc đấy, Bảo Anh! Bước xuống nhà với tâm trạng thoải mái nhất, Phi Nhân ngồi bên phòng khách nhâm nhi tách cafe nóng…Hân bước xuống thấy chuyện lạ -Sao hôm nay trông cậu suy tư thế? -Có gì đâu…chỉ là thấy mình lớn hơn một chút qua chuyến đi này thôi -Uhm…mình cũng thế.
28 -Dạ, con nghe! ----- -Sao ạ? ----- -Tìm được rồi ạ? ----- -Gặp mặt sao ạ? ----- -Dạ con biết rồi! Tắt điện thoại với vẻ mặt thất thần, Hân nhìn nó lên tiếng -Có chuyện gì vậy? Ai gọi thế? -Ba tao… -Có chuyện gì mà mày lạ vậy? -Ba tao vừa gọi nói đã liên lạc được với gia đình anh Bi… -Sao? Vậy mày phải vui lên chứ sao lại buồn thế kia? -Tao…ba tao nói để tụi tao gặp mặt trước sau đó hai bên gia đình sẽ gặp và tính chuyện kết hôn -Hả? Vậy còn… -Tao…bây giờ tao không biết phải đối diện với anh Bi sao nữa…tao có lỗi với anh ấy còn anh Băng nữa….
29 Một ngày mới lại bắt đầu với những lo lắng cho kỳ thi, từng tốp người bước vào phòng thi trong không khí ảm đạm. . . Ngoài sân trường chỉ còn tiếng gió khẽ lây động những nhành cây làm cho những chiếc lá vàng vung vãi khắp sân … Ngày thi cuối cùng mang nhiều nét căng thẳng trên từng khuôn mặt, nó và cả hắn tạm gát chuyện gặp mặt sang một bên chăm chú vào ngày thi cuối cùng.
30 Ngày gặp nhau cuối cùng đã đến, trước khi đi đến nhà hàng đã được đặt chỗ trước. Nó nhìn Hân căn dặn thêm một lần cuối -Mày nhớ đừng làm gì quá nha! Xem giúp tao hiện giờ anh Bi có khoẻ không? Thăm dò anh ấy hộ tao nhé! -Uhm tao biết rồi….
31 Nó cùng Phi Nhân ra về, nó thấy có chút gì đó mất mát cũng có chút gì đó vui vui…Phi Nhân nhìn nó lắc đầu “Sao mà cả hai ngốc thế?” Hân trở về nhà tâm trạng vui vẻ, giọng nó cất lên một bài hát lãng mạng về tình yêu… -Nè…mày đã làm gì khai mau? Nó ngồi ở phòng khách đợi Hân về -Hihi….
32 Ngày nắng ấm hé dạng, nó cùng hắn vui vẻ trong công viên, một nơi nào đó trong công viên cũng có hai đôi khác là Cao Kỳ - Bảo Nam, Vân Kỳ - Thiên Ân cũng đang cùng nhau sảy bước.
33 Buổi tối hắn sang đón nó. Nó khoác lên người một chiếc đầm xanh của nước biển trông nó thật thuần khiếc, phần mái tóc để sang một bên, tóc dài được uống xoan để một bên vai…nó bước xuống nhà làm cho ai đó ngây ngất -Nè…sao nhìn em như thế? Em xấu lắm sao? -Ơ…không hôm nay em xinh lắm Lời khen của ai kia làm cho nó thẹn thùng, khuôn mặt trở nên ửng hồng từ khi nào không hay.
34 Không khí đang náo nhiệt, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ mọi người ngồi vào bàn tiệc…đằng xa ngoài cổng có một cô gái lạ bước vào tay kéo theo một chiếc vali to tướng, khuôn mặt khả ái cùng trang phục là quần jean ngắn kết hợp với áo thun bó sát thêm phần gợi cảm…Bước vào cửa người con gái ấy vội thả chiếc vali ra chạy về hướng của Nhật Bảo -Anh Bảo yêu dấu…uhm ngoa…Hôn một cái vào má làm cho ai đó sững sờ, lại làm cho ai đó tức giận… -Anh Khánh Băng…uhm ngoa…hihi gặp lại anh em vui quá.
35 Nhật Bảo chạy theo Hân ra phía sau vườn, thấy Hân ngồi thúc thích tim cậu chợt nhói lên, đi lại gần, ngồi cạnh Hân, đưa tay ôm lấy Hân mặc cho Hân đẩy ra -Đừng khóc nữa, anh không thích nhìn em khóc… -Anh tránh ra đi…hức…hức…tôi có là gì đâu mà anh thích với chả không Khẽ cười trước câu nói của Hân, Nhật Bảo xoay Hân lại nói -Người đó là em gái anh! Hihi em ghen sao? Trợn mắt nhìn Nhật Bảo, Hân thấy mình xấu hổ đành cuối đầu -Nè,…nâng cằm Hân lên, Nhật Bảo thỏ thẻ -Anh biết em đang ghen…anh vui vì điều đó em biết không? Như vậy chứng tỏ là em yêu anh -Ai…ai yêu anh cơ chứ.
36 Bốn người họ bước vào, ngạc nhiên mắt chữ A miệng chữ O… -Nè anh Phi Nhân mở miệng to lên nào hihi Bảo Trân đang đúc Phi Nhân ăn, gương mặt Phi Nhân lúc này dù đang ăn thức ăn ngon thật ngon mà cứ tưởng như nuốt phải thuốc độc.
37 Nắng đã len lõi vào từng tán lá, gió vờn thổi bay những hạt sương khuya, nó thức dậy cảm nhận được nụ cười còn vươn lại do dư âm của ngày hôm qua, vươn vai, nhìn thấy búp bê màu hồng cạnh bên mình, nó lấy tay vuốt nhẹ… -Vậy cuối cùng anh Bi có phải là Nhật Bảo hay không? Vào phòng vệ sinh cá nhân xong, nó bước xuống tìm Hân… -Hân, tao có chuyện hỏi mày nè! -Gì thế? Sáng sớm mà… -Anh Nhật Bảo có thật sự là anh Bi không? Tao nhớ anh Bi đâu ăn được hải sản giống tao mà nhưng hôm qua Bảo Trân nói… -Ah…tao…tao đã nói hết mọi chuyện cho anh Bảo nghe rồi -Gì cơ? Mày… -Tại hôm qua…anh ấy ngõ lời nhưng tao sợ…người anh ấy yêu là Su Su chứ không phải tao…rồi tao… -Vậy anh ấy có phản ứng như thế nào? -Anh ấy thú thật….
38 Công viên buổi chiều khá đông người, trời cũng bớt nắng hơn làm cho không khí trở nên dễ chịu hơn…Mọi người cùng nhau bước vào trước ánh nhìn của những chàng trai cô gái… -Anh Phi Nhân mình chơi gắp thú đi.
39 Nó đuổi theo Bảo Trân đi đến một đoạn đường tối, nghe tiếng thúc thích nó từ từ tiến lại gần… -Bảo Trân em sao thế? Sao lại khóc ------- -Em sao thế? Mình trở về đi mọi người đang đợi… - Nó nắm lấy tay Bảo Trân nhưng nhỏ giật phăng ra -Tôi không cần chị thương hại -Sao? Em nói gì thế? -Chị với anh Phi Nhân… Có phải anh ấy yêu chị đúng không? -Em…không phải như em nghĩ đâu tụi chị chỉ là bạn -Là bạn sao? Tôi nhìn thấy tất cả những cử chỉ ánh mắt anh ấy nhìn chị….
40 -Các người đã có tin tức gì chưa? Hắn gắt lên trong điện thoại -Thưa cậu chủ…bọn tôi đang có gắng hết sức… -Các ngươi làm ăn cái kiểu gì thế hả? Không tìm ra hai người đó các ngươi liệu hồn…Nói xong hắn tắt điện thoại ném thẳng xuống nền -Anh…đã có tin gì chưa? Phi Nhân hỏi Hắn lắc đầu, ngồi xuống ghế, tay day day hai bên thái dương.