21 Dung mạo diễm sắc vì chiếm được khối bánh mà giương lên nụ cười đắc ý, lúc thiếu niên thanh tú trước mặt đột nhiên hướng về hắn, trong chớp mắt hắn cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt tinh tế liếm láp trên môi mình, biểu tình trố mắt say mê, càng lộ rõ vẻ kiều mị.
22 Ngày mùa hè khí nóng theo gió thổi đến, một vệt chóp xuyên qua song cửa sổ, rải những tia sáng xám trắng trên ghế dài bên cửa sổ.
Ánh nắng hắt vào không mặt như ngọc của Đế vương, một bên má lộ ra màu phấn đào ửng đỏ, huyễn hoặc tựa sương mù, bờ môi mỏng đỏ hồng, đôi tròng mắt lóng lánh như ánh snags ngả trên mặt nước, quyến rũ mị hoặc khiến người si mê.
23 ngạo kiều: ý nói người ngoài lạnh trong nóng, nói một đằng nghĩ một nẻo. Thường dùng để nói về tính cách của phụ nữ.
Vận Xương hiên.
Nghê Ngạo Lam ngồi ở trước văn án, nhìn ra bên ngoài hiên, hạt mưa nối tiếp nhau dọc theo mái hiên rơi xuống, lanh lảnh đánh lên mặt đất, từng dòng từng dòng suối nhỏ chảy qua nền gạch phủ rêu xanh.
24 Nhìn Hoàng đến phất tay áo rời đi, Nghê Ngạo Lam nhất thời á khẩu, cắn cắn môi, sau đó mới chạy ra cửa lớn. Vốn tưởng rằng Kim Phúc công công sẽ mở dù che cho hắn, nhưng không ngờ công công lại phản ứng chậm, còn bị hắn rống vào mặt.
25 Gáy truyền đến một trận đau đớn, khiến Nghê Ngạo Lam nhịn không được rụt vai lại, líu ríu kêu lên: “Hoàng thượng. . . Đừng như vậy. . . ”, hai tay không tự chủ vung lên, muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của hắn.
26 Lần thứ hai mở miệng, Nghê Ngạo Lam nắm côn thịt phía trước mặt cho vào trong miệng mình, rồi lại phun ra, tiếp đó dùng phấn lưỡi đảo qua đỉnh quy đầu, lúc này mới phát hiện nó đã bóng loáng bắt mắt.
27 Ngày hè trời tối muộn, trăng trond vành vạnh treo lơ lửng soi sáng khắp không trung, bầu trời thoáng đãng không mây, những vì tinh tú như một tấm lưới ánh sáng phủ kín cả bầu trời, lấp lánh đẹp mắt.
28 Sau khi hai người ra khỏi cung điện một đoạn ngắn, Nam Cung Lân liền nghiêng người, bàn tay to khoác lấy vai Nghê Ngạo Lam.
“Hoàng thượng, ngài không phải nói muốn đến ngự thư phòng sao?” Nghê Ngạo Lam bước lùi một bước tránh thoát, cả một đoạn đường đều yên lặng đi theo phía sau hắn, không biết hắn lại không vui chuyện gì, hơi thở của hắn mơ hồ lộ ra một tia u ám, hắn không mở miệng, nàng cũng không muốn trêu chọc đến hắn.
29 “Ừm. . . Hoàng thượng. . . ” Gò má Nghê Ngạo Lam ửng hồng, lời nói của Đế vương tuấn mỹ khiến cơ thể nàng dâng lên một trận run rẩy, không thể coi thường côn thịt đang thức tỉnh dán vào khe nhở, cọ sát qua lại giữa hai chân nàng, trong tích tắc một luồng nhiệt dồn xuống bụng dưới như trực trào tuôn ra.
30 Sa mạn tơ lụa vàng nhạt tầng tầng buông xuống, cuồn cuộn nối tiếp, viên Đông Hải minh châu lộ ra ánh sáng nhu hòa, chiếu lên căn phòng hoàng gia dát vàng rực rỡ.
31 Sau khi hoan ái mây mưa kết thúc, trong không khí vẫn còn vươn lại hương vị tình dục nồng đậm.
Đế vương thiếu niên cuối cùng cũng thỏa mãn mà buông tha cho thiếu nữ, cơ thể ướt đẫm mồ hôi nghiêng qua một bên, kéo nàng nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, lỗ mũi hít lấy mùi hương thanh nhã trên mái tóc đen nhánh của nàng, nhắm mắt ngủ say.
32 Tuyên Chính điện.
Lâm triều.
Đêm qua văn võ bá quan vui vẻ một đêm, hiện nay trên mặt mỗi người đều khó giấu được vẻ mệt mỏi, chỉ có thiên tử Đại Cảnh quốc dân mặt vẫn không biến sắc, lạnh lùng và xinh đẹp diễm lệ.
33 Chuyện này…
Nghê Ngạo Lam nhìn chăm chú vào hoa văn đỏ tươi thêu trên áo bào của hắn, cắn cắn môi, không biết nên thừa nhận hay là nên phủ nhận.
Đội nhiên nhớ đến bảo bối của hắn không thể nói chuyện, Nam Cung Lân mở miệng nói: “Làm muội sợ rồi ư? Ta suýt nữ thì quên mất muội không thể mở miệng nói chuyện được.
34 Ngày mùa hè hoa nở rộ rực rỡ, từng đàn bướm nô đùa vờn quanh những khóm hoa, cảnh sắc nhộn nhịp tươi vui, thỉnh thoảng có một ngọn gió nhẹ thổi lướt qua song cửa sổ cuốn bay cũng sợi tóc đen nhánh mượt mà của mỹ nhân.
35 Hôm sau.
Nam Cung Lân vẫn như thường lệ giờ Thân xuất hiện ở Nghê phủ, Mạnh Như Diên dẫn hắn tiến vào khuê phòng nữ nhi.
“Hiểu Lam không có ở nhà sao?” Hắn ngồi xuống ghế, tay bưng chén sứ, thưởng thức trà hoa quế thơm mát.
36 Hồ nước nóng đối với nàng mà nói là một nơi cực kỳ nguy hiểm, thứ nhất, nàng không thể cởi quần áo, thứ hai, nếu như nàng xuống nước thì cao vàng nghệ sẽ bị nước nóng hòa tan, không che giấu được hình dạng thực sự của nàng nữa.
37 Cái miệng nhỏ của Nghê Ngạo Lam khép mở, đầu óc hỗn loạn tưng bừng, chẳng biết nên ứng phó với đế vương hết sức khí phách trước mắt thế nào.
Giấy không thể gói được lửa.
38 Nụ cười tà tứ xuất hiện trên khuôn mặt nhuốm đầy xuân sắc, Nam Cung Lân cúi người nắm hai cánh tay nhỏ bé của nàng kéo về phía sau, nằm đè lên lưng nàng, khiến cho đôi mắt phấn nhũ của nàng ma sát với mặt đất, còn mông thì nhếch lên cao hơn, để hắn dễ dàng chen vào đến tận cùng.
39 Hai canh giờ sau.
Tiểu Duệ Tử quả thực cảm thấy nhìn thời gian ngắn ngủi vậy, nhưng khiến người ta trải qua một cách gian nan, cũng chẳng phải tại ánh nắng gay gắt giữa mùa hè, mà do cam lộ trì truyền đến dâm thanh làm người ta mặt đỏ tía tai, đứt quãng, nhưng chưa từng gián đoạn.
40 Làn khói trắng lượn lờ quanh bát hương, nhẹ nhàng hóa vô hình, duy trì liên tục kích thích dục vọng của thiếu nữ xinh đẹp.
Nóng, da thịt nóng bừng, rịn tầng mồ hôi mịn, giữa hai đùi thiếu nữ kẹp vải vóc mịn màng cọ xát, vẫn không có cách nào thỏa mãn.