21 Nhưngcô không biết còn có cách nào có thể gần Giang Hải hơn một chút, hơn một chút. Tề Dựcdậy sớm dọn dẹp nhà nghỉ, phát hiện không khí chút kỳ lạ. Tất cả đều quá gọngàng, giấy đăng ký ở trọ gọn gàng, gia hạn, đặt trước đều dùng bút khác màuđánh dấu.
22 Haibên bờ sông là những đoàn thuyền chở hàng không khí nồng nặc mùi dầu nhức mũi. Theo quy định, những người có thể đi đường thủy phải là những người dân có chứngminh thư ở Đông Hưng Trung Quốc hoặc Móng Cái Việt Nam.
23 Nếulúc đầu lựa chọn để tình yêu ở lại, có lẽ bây giờ sẽ càng cô độc. TháiMãn Tâm quay về chỗ trọ, tắm nước nóng. Tề Dực đợi cô ở đại sảnh, nhìn sắc mặtnhợt nhạt của cô, không khỏi có chút lo lắng.
24 Giốngnhư bùn lầy đục ngầu chảy qua lớp cát trắng mịn, qua nhiều tầng lọc rửa, tách bỏnhững tức giận, sợ hãi và hụt hẫng, tất cả lại trở vẻ với dáng vẻ thuần khiết,trong sáng ban đầu.
25 Khoảnhkhắc ấy, những giọt nước mắt tích tụ từ khi cô rời khỏi Đồng Cảng cuối cùngkhông thể giấu giếm được nữa. Mùathu năm Thái Mãn Tâm sang Mỹ làm việc, mấy người bạn cùng trường đại học học thạcsĩ gần đó hẹn nhau gặp mặt ở Washington.
26 Olivernhìn cô với ánh mắt khó hiểu. “Emđã từng rất thích, rất thích một người. Vì rất nhiều lý do bọn em không thể đếnvới nhau”. Thái Mãn Tâm lựa chọn ngôn từ: “Em tưởng rằng sau khi đến Mỹ, tất cảsẽ là sự khởi đầu mới, nhưng em phát hiện em không thể quên được anh ấy.
27 Dùanh trao cho em kim cương hay sắt gỉ, em cùng đã trả giá cho điều đó lâu rồi. “Mìnhchưa kể cho cậu nghe toàn bộ sự việc xảy ra ở Đồng Cảng”. Thái Mãn Tâm khẽ gạttàn thuốc: “Bởi vì mình cảm thấy tất cả rất hoang đường”.
28 Em nhớvề anh như thế nào, mỉm cười hay rất lặng lẽ. TháiMãn Tâm và Tề Dực đi qua Đam Hóa quay trở về Đồng Cảng, hết ngồi xe lại đi tàu,hơn nữa trước đó thể lực của cô rất yếu, suốt đường đi gấn như chỉ ngủ.
29 Khôngthể ngăn được dòng chảy của thời gian, vậy thì hãy để nó nhấn chìm hoặc mang mọithứ đi. Cái gọi là vĩnh hằng chẳng qua chỉ là tận cùng của hồi ức, tận cùng cùagiấc mơ.
30 Trongthoáng chốc ấy, cô tìm lại được giá trị của mình, bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ,nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhớ lạinỗi đau và sự bất lực ba năm trước, bỗng nhiên Thái Mãn Tâm cảm thấy lúc nàymình đã kiên cường hơn rất nhiều.
31 Có lẽnhìn từ xa là khoảng cách thích hợp nhất giữa hai người. Haituần sau, Thái Mãn Tâm đặt vé máy bay quay trở lại Đam Hóa. Hai ngày trước khicô đi, Tề Dực xuất phát đến Bắc Kinh.
32 TháiMãn Tâm không nói gì. “Cậu ấybất chấp sóng to gió lớn đi tìm em, nhảy xuống biển cứu em. Nếu không phải chiếctàu đánh cá ấy đi ngang qua, có lẽ cả hai người đều sẽ mất mạng.
33 Chỉ mộtmình tôiTừphòng tập đến hậu trường phải đi qua một đoạn hành lang không có đèn, không dàilắm nhưng có một khúc ngoặt nho nhỏ. Ánh sáng từ cửa lớn chiếu vào, để lại mộtvùng đen tối trong góc khuất.
34 Nếukhông có emCùngvới sự thay đổi của gió mùa, mùa mưa ở Đồng Cảng đã đến. Buổi sáng vẫn còn nắngchói chang nhưng đến chiều là gió mưa bão bùng. Quán trọ của bà Lục có haiphòng bị dột, Giang Hải và anh Thành mang đồ nghề đến sửa giúp.