21
Nghỉ học mấy ngày mà ngày nào cũng nhận được tin nhắn hỏi han, động viên của mấy đứa bạn thân làm tinh thần An cũng khá hơn một chút. An nhớ trường lớp nhưng lại không dám đến, vả lại bây giờ cô cũng chẳng còn đủ sức để đi học nữa.
22
Cả tuần liền không đi học An thấy nhớ bạn bè kinh khủng nhưng cô vẫn không biết đối diện với những lời bàn tán về mình như thế nào, vả lại tâm trạng hiện tại vẫn rất mệt mỏi, cô không muốn bước chân ra khỏi nhà.
23
-An ơi, cái thớt để đâu vậy An?
Giọng Khoa từ trong bếp với ra. Đường đường cũng là chủ nhà mà vật dụng của nhà mình ở đâu cũng không biết, đồng ý An hay đến nhà dùng cơm với ba mẹ Khoa nhưng đâu phải cái gì cũng biết đâu.
24
-Tôi thấy ông Khoa thích bà An thật rồi.
Lén lút theo dõi hành động của An và Khoa, Thắng tường thuật trực tiếp lại cho hai đứa bạn bằng vẻ mặt vô cùng phấn khích.
25
Nhìn đứa con gái chạy đi bà Tân cũng không kiềm được nước mắt. Mặc dù bà đối xử lạnh nhạt với nó nhưng khi thấy nó đau bà cũng xót xa. Bà biết những lời nói trong lúc tức giận đó sẽ khiến nó vô cùng tổn thương nhưng không thể làm gì khác, bà không đủ yêu thương để đến ôm nó vào lòng an ủi như một người mẹ thực sự, mỗi khi nhìn vào mắt con bé bà lại nhìn thấy sự phản bội của người chồng đã sống chung mấy chục năm trời khiến bà không thể nào yêu thương con bé được.
26
An thức dậy với tâm trạng nặng trĩu, cô nhìn xung quanh, căn phòng nhỏ bé xa lạ làm cô nhớ nhà kinh khủng.
-Dậy rồi hả con gái? Vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng con.
27
-Em ngủ tiếp đi, anh về nha.
Thái giả bộ đứng lên đi An vội lao tới kéo tay anh lại, ánh mắt khẩn cầu khác hẳn lúc nãy. Bây giờ nỗi sợ hãi đã lấn át tinh thần thép của cô rồi, cho dù Thái có cười nhạo thế nào cô cũng chẳng cần quan tâm nữa.
28 -Trời này chắc cũng sắp mưa rồi, mình về thôi.
Thái lên tiếng khi nhìn thấy mây đen kéo đến.
Chợt nhớ ra mình chẳng có bộ quần áo nào để thay, bao nhiêu vật dụng cá nhân còn để hết bên kia, cả điện thoại cũng thế nên An bảo Thái về trước, còn cô về nhà lấy ít đồ, giờ này chắc cũng chẳng có ai ở nhà.
29 An bắt đầu đi học trở lại. Từ cổng trường vô tới lớp học cô không thể nào đếm hết những lời xì xầm bàn tán của học sinh trong trường về chuyện hôm đó, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, cố bỏ ngoài tai những lời không hay nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau.
30 -Để yên cho em học coi, hai con mắt anh gian tè vậy ai mà học cho được.
An dùng tay quay mặt Thái đi chỗ khác nhưng nó lại trở về nơi bắt đầu ngay lập tức.
31 Sáng đi học với hai con mắt thâm quầng vì mất ngủ, An chỉ ước gì hôm nay là chủ nhật để thoải mái ngủ một giấc cho đã thôi. Nhớ lại chuyện tối qua, quả thật là một đêm kinh hoàng đối với cô.
32 Giờ giải lao, nghe bọn kia nói, Chi vội chạy xuống phòng y tế thăm An.
-Sao lại bất cẩn vậy An, lớn rồi mà cứ như con nít.
Chi trách yêu, nhỏ này chắc lại lắc xa lắc xắc nên mới bị té chứ gì, cô hiểu bạn mình quá mà.
33 Cầm điện thoại lên gọi cho Khoa không cần qua đón nhưng mới vừa mở miệng nói đã bị cậu ta mắng té tát, hôm nay là ngày gì vậy không biết.
-Đừng có mà mê trai bỏ bạn nghe, anh ta là người xấu, vừa biến thái vừa thần kinh nữa, An đi với anh ta thế nào cũng nguy hiểm, trên đời này chẳng ai tốt bằng bạn Khoa đâu.
34 An vừa đi trên đường vừa khóc, cảm giác yêu đơn phương một người quả thật rất tồi tệ. Những ngày qua khi tinh thần đã dần trở nên vui vẻ, cô dường như không nhớ gì đến Bảo những tưởng như vậy tình cảm cũng sẽ dần biến mất.
35 Gần đến ngày thi cử mà Khoa chẳng lo lắng gì hết, cứ như là nắm chắc phần rớt trong tay rồi nên mới không chịu học hành vậy đó.
-Chăm chỉ học hành giùm cái ba, tôi không muốn mang tiếng là không biết giúp đỡ bạn bè đâu.
36 Đèn trong rạp tắt hết, An cảm thấy có chút rợn người, Thái khoái chí vội lợi dụng choàng tay qua vai cô, giọng nói sặc mùi tán gái.
-Sợ hả Thỏ, có anh đây không có gì phải sợ hết.
37 Tại nhà Thùy An,
-Chúc mừng em thi tốt nhé.
Bảo chuẩn bị rất nhiều rượu và thức ăn để ăn mừng với Thùy An hoàn thành kỳ thi quốc gia. Trong không khí lãng mạn chỉ có hai người, Bảo ngây ngất trước sự quyến rũ của cô.
38 Nhìn thoáng qua những biểu hiện của An, Thái biết cô bị gì ngay lập tức. Sau khi tiêm cho An mũi thuốc, cô nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
-Cậu ấy bị sao thế? Có phải….
39 -Cậu ở nhà chăm sóc An, tôi qua đó làm rõ mọi chuyện.
Thái không còn giữ nổi bình tĩnh khi nhìn thấy An hoảng loạn như vậy, anh phải tìm cho ra thực hư chuyện này mới được.
40 -An heo, đi chơi đi.
Khoa ngồi năn nỉ cả buổi mà An không muốn đi, cô làm gì còn tâm trạng mà chơi bời vào lúc này nữa chứ.
Nhưng mà Khoa lỳ lắm, cứ lải nhải hoài không có dấu hiệu dừng lại.