101 Trong mắt hắn, không có gì quan trọng hơn so với việc mất đi Đại Nhi, cho nên suy nghĩ hồi lâu hắn mới quay lại nơi này. "Ừ, ngươi đã nói sẽ có biện pháp giúp ta cứu Đại Nhi.
102 Chẳng lẽ những điều người nọ nói là thật chăng? Nếu đúng như lời hắn nói, vậy thì vị hoàng thượng này cũng quá hèn hạ rồi, vậy mà lại làm ra việc thất đức như vậy.
103 Chương 107: Nương tử, ta sai rồiEdit+Beta: SakiBách Hợp xấu hổ cười cười, nhìn nhìn Tuyết Đại, lại nhìn nhìn Dạ Khuynh Thành toàn thân áo đỏ, trong đầu nhỏ là tràn đầy dấu chấm hỏi.
104 Edit: SakiHắn đúng là ngốc, không để ý đến cảm thụ của nàng, nhưng không phải nàng cũng ngốc nghếch giống hắn hay sao? Vì trả thù cho hắn mà không tiếc trả giá bằng sinh mạng, nàng ngốc đến mức khiến người thương tiếc.
105 Mắt thấy cánh hoa bị mình liếm láp lại phủ thêm một tầng nhàn nhạt sáng trong, đó là chất lỏng chảy ra từ trong người nàng, còn có mầm mống do chính hắn vừa bắn ra.
106 Edit + Beta: SakiTuyết Đại bị hắn ôm vào trong ngực thật sự là quá mệt nhọc, không bao lâu liền ngủ mất. Khi tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau. Kì kèo ngồi dậy từ trên giường, hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Khuynh Thành một cái.
107 Ở cửa vương phủ, Vô Tình và Ly Nặc đã sớm đứng chờ ở đó, dáng vẻ trông mong nhìn về phía trước. Từ xa một chiếc xe ngựa xa hoa từ từ đến gần vương phủ, hai người Vô Tình Ly Nặc lập tức tiến tới nghênh đón.
108 Edit + Beta: SakiHoàng cung, hậu hoa viên. Muôn nghìn đóa hoa thi nhau nở rộ, ganh đua sắc đẹp, từng đợt hương thơm xông vào mũi, khiến người ta say mê trong đó.
109 Edit + Beta: SakiTheo tiếng nói, một nam tử mặc áo đỏ xuất hiện trước mặt mọi người, theo phía sau hắn còn có người đuổi theo một đường đến đây, hiện giờ đã thở không ra hơi Lâm công công.
110 Edit + Beta: SakiNgón tay hơi cong, một đóa hoa sen bạch sắc liền bắn về phía người nọ, không chệch một ly xuyên qua ngực trái hắn, người nọ không kịp hô đã ngã phịch trên mặt đất, mà trên người hắn không hề tìm thấy một vết thương nào, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, còn tưởng người nọ chỉ là ngủ thiếp đi.
111 Một câu không thích của nàng, khiến cho toàn bộ người ở đây nghe mà rớt cằm, lại khiến cho Dạ Khuynh Thành thật cao hứng, hắn còn đang muốn mang Tuyết Đại rời khỏi đây, không muốn bị vây ở chỗ này, hoàn hảo Đại Nhi cũng không muốn làm hoàng hậu, nếu không thì thật khó xử cho hắn rồi.
112 Không ngoài dự tính, bọn họ vẫn lựa chọn một góc khuất ngồi xuống. Mới vừa ngồi xuống liền có tiểu nhị đi tới, giúp bọn họ pha trà, rót nước, sau đó nhiệt tình giới thiệu đồ ăn ngon của quán cho bọn họ.
113 Tuyết Đại tán thưởng nhìn nam nhân kia, ngược lại lại lạnh lùng nhìn thiếu nữ áo hồng, nếu nàng ta đần độn như vậy, như vậy nàng sẽ tốt bụng dạy cho nàng ta một bài học, để nàng ta nhớ được về sau không được dùng mắt chó mà nhìn người.
114 Khuynh Thành của nàng tốt như vậy, nàng cũng phải đối tốt với hắn mới đúng, không thể động một chút lại hung dữ với hắn, nếu không nàng sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho chính mình.
115
116 Nam nhân hắc bào lại một mực né tránh, không có xuất thủ.
Dạ Khuynh Thành thấy vậy, không khỏi xuất ra toàn lực, chiêu thức trở nên sắc bén dị thường, nam nhân hắc bào bị bất đắc dĩ mới ra tay đánh lại.
117
118 Thôi, không thèm nghĩ nữa, nếu nữ hoàng phản đối, như vậy về sau bọn hắn không nhắc lại nữa là được, thủ đoạn của nữ hoàng bọn hắn đã kiến thức qua, kẻ khiến nàng khó chịu sẽ không có kết cục tốt.
119
120 "A. . . phải không? Nhưng theo ta biết được, thực lực hai người các ngươi cũng ngang ngang nhau, vì sao lần này Kỳ Lân lại thua ngươi hả?"
Tuyết Đại nhướng mày, vẻ mặt buồn cười nhìn hai người bọn hắn.
Thể loại: Dị Năng, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 5